Người về

 Người về từ cõi ấy

Vợ khóc một đêm con lạ một ngày


Người về từ cõi ấy

Bước vào cửa người quen tái mặt


Người về từ cõi ấy

Giữa phố đông nhồn nhột sau gáy


Một năm sau còn nghẹn giữa cuộc vui

Hai năm còn mộng toát mồ hôi

Ba năm còn nhớ một con thạch thùng

Mười năm còn quen ngồi một mình trong tối


Một hôm có kẻ nhìn trân trối

Một đêm có tiếng bâng quơ hỏi


Giật mình

             một cái vỗ vai.