Tháp Chàm

 Ngút ngàn ở giữa rừng xanh

Hiện lên ngọn tháp một mình cô đơn

Người xưa đã chọn mặt tường

Để lưu giữ lấy tâm hồn thiêng liêng


Nắng chiều ngọn tháp đổ nghiêng

Thời gian ăn rỗng cả viên gạch hồng

Vậy mà trong thớ đất nung

Vẫn còn in đậm chân dung con người


Còn đây vũ nữ lả lơi

Trăm năm vẫn múa không người lại xem

Thần tình yêu nép bên thềm

Mũi tên số phận chưa tìm đích bay


Còn đây một mẩu cánh tay

Một bàn chân gãy, một cây gươm cùn

Một con ngựa mất yên cương

Một cây cung cháy, lửa cồn xung quanh


Những gì thuộc của chiến tranh

Chẳng còn giữ được nguyên lành, lạ không!

Bao năm gió táp mưa rừng

Vẫn không xóa được chân dung con người


Để chiều nay trước mắt tôi

Một người múa với một người đứng xem

Vô tư như một ngọn đèn

Tháp Chàm lặng lẽ sáng lên giữa rừng.