Đang trưa ăn mày vào chùa
Sư ra cho một lá bùa rồi đi
Lá bùa chẳng biết làm gì
Ăn mày nhét túi lại đi ăn mày.
II
Ăn mày thì phải lang thang
Quần manh áo mảnh rộn ràng khắp nơi
Chân đạp đất đầu đội trời
Ở đâu không có con người thì đi
III
Hồn tôi như một lá bùa
Lửng lơ treo giữa cơn mưa đặc trời
Bao giờ vật đổi sao dời
Tiểu đâu ra đứng bùa rơi mà cầm
IV
Bước chân tới cửa nhà chùa
Bỗng trông Hạc đứng lưng Rùa mà đau
Chuông thờ lạc lối về đâu
Nhà sư vẫn một áo nâu khiêm nhường
V
Vào chùa gọi Bụt bằng anh
Bỗng đâu sấm nổ tan tành trên không
Biết mình lỗi với tổ tông
Chùa thiêng chuông đổ cơn giông lại ngừng