Chúng mình là – những tinh cầu bé nhỏ
Sẽ chẳng ai, đủ lớn chứa muộn phiền
Nên là cứ, hồn nhiên như cây cỏ
Như chú mèo, nằm ngủ với bình yên
Sáng hôm nay dậy sớm
Ra vườn hái đoá hoa
Nửa, cài lên mái tóc
Nửa, em mang về nhà
Hiện tại đẹp đến thế
Đâu cần phải đi tìm
Tập lắng lòng mình lại
Nghe nhịp đập con tim
Ngắm sương mai buổi sớm
Nghe gió hát, chim ca
Biết mình đang còn thở
Sống, là một món quà
Thôi, không mong gì cả
Mong bình an đủ rồi
Mong sau bao vất vả
Nụ cười vẫn trên môi.