Người biết đủ luôn là người hạnh phúc
Bởi trong lòng lúc nào cũng an nhiên
Gặp khó khăn luôn nở nụ cười hiền
Nên cuộc sống bao muộn phiền tan biến.
Người biết đủ luôn là người hiểu chuyện
Chuyện của mình rồi chuyện của người ta
Luôn bao dung cùng với lòng vị tha
Cứ vui vẻ cùng chan hoà nhân ái.
Người biết đủ luôn vượt qua trở ngại
Sống mạnh mẽ theo lẽ phải ở đời
Nên nụ cười ánh mắt luôn rạng ngời
Cứ đơn giản sống một đời hạnh phúc…!
Đời không phụ mình đâu
Đời này vô thường lắm
Tập buông bỏ giận hờn
Nụ cười trên môi thắm
Cả khi mình cô đơn.
Hãy sống và cứ sống
Muộn phiền chớ để dành
Ta hãy đem gửi gió
Giông tố dần qua nhanh.
Rồi một ngày nào đó
Đâu đấy trên đường đời
Một bàn tay… nhớ nhé!
Nắm chặt đừng buông lơi.
Ta thật lòng trao hết
Hạnh phúc đừng cưỡng cầu
Mình chân thành như thế
Đời không phụ mình đâu.